... No gió...

15/09/2009
Posted by Crokain


IMG_2199


Cứ thử tưởng tượng về những ngọn đồi no gió...
Phơi mình trong một vùng ký ức không rõ ràng, ta mập mờ hiểu về những gì thuộc về quá khứ. Hóa ra trước nay ta chưa bao giờ chịu thừa nhận cái không bao giờ thuộc về ta...

Cứ thử tưởng tượng về những ngọn đồi no gió...
Ta tròn xoe mắt trong cái rét cào xé của đêm mùa lạnh. Ta tròn xoe mắt lắc lư theo những tiếng rền ù ụ của chuyến xe đêm. Ta tròn xoe mắt nhìn đôi bạn trẻ ấy đang ôm nhau ngủ trong tấm chăn mỏng. Thỉnh thoảng họ lại thức, ngước nhìn ta và bảo: "sao không ngủ đi" - rồi tiếp tục chìm nhanh vào vũng tối. Ta tròn xoe mắt ngắm nhìn ánh bình minh từ phía sau len cửa hắt vội. Ta tròn xoe mắt ngắm nhìn "hạnh phúc"!

Cứ thử tưởng tượng về những ngọn đồi no gió...
Bánh xe tốc ngược những con đường dốc. Rít mạnh những thứ âm thanh ồn ã và đều đều trong cái đêm trời no gió, no mưa, và no cả những đám sương trơ vùng đất núi miền cao. Trong tận cùng của bóng tối - những ánh đèn thưa thớt mở đường. Ngước nhìn và đỏ hoe mắt. Tại gió. Tại sương. Tại mưa. Không phải tại người?!

Cứ thử tưởng tượng về những ngọn đồi no gió...
Khi hàng phi lao xanh mút rải đều một bên biển. Ta một mình đứng, tiếc cho người chưa một lần được thấy. Và khi ánh nắng vàng rang khói những con đường, ta tìm thấy bóng mình chỉ còn là một vệt đen rõ nét nhưng vô hướng. Ta đi đến tận cùng của bãi cát, vốc từng nắm tay no đầy. Những hạt lóng lánh trôi dần qua kẽ tay. Rồi hết.

Ta vẫn mơ về những ngọn đồi no gió...
Cái hiên tầng bảy... Ta vẫn thích chết mình trong ánh hoàng hôn nơi gió và mây có phải là gần như nắm được. Đâu đó vài cánh chim cắt ngang trời, lạc lõng bay về hướng không bầy. Chúng tự do. Chúng được tự do...

Ta vẫn thích mơ về những ngọn đồi no gió, để được nhớ, để được quên, để được đong đầy trong một tình yêu sẽ không bao giờ còn muốn nói.

Labels:

0 comments: